Thursday, September 15, 2016

Chương-5




CHƯƠNG 5

Chiến tranh bùng phát càng lúc càng hung hãn kể từ đội quân tóc dài ở tỉnh Bến Tre phát động chiến dịch Đồng Khởi.   Một cuộc trá hình đội lớp cho cuộc chiến chuyển sang bước mới dưới sự chỉ đạo của miền Bắc.  Những thằng bạn của tôi thời Trung Học lần lượt vào quân ngũ. Thằng Vĩnh Như Gia Lai đi đầu khi đang học lớp đệ tam năm 1960....rồi đến thầy Lê dạy Anh Văn bắt tay học trò để đi vào quân ngũ....lần lượt các bạn khác và các thầy khác vào đời lính.

Năm 1967 tôi nhận được giấy nhập ngũ vào quân trường Thủ Đức. Tôi định nấn ná ở lại, nên xin với viên Trung Tá Đặc Khu Côn Sơn can thiệp cho tôi ở lại làm việc vì công vụ nhưng bị sở động viên từ chối.  Cuối cùng tôi phải lên chào viên Thiếu Tá chúa đảo, khăn gói về đất liền. 

Xin chào hải đảo. Xin chào phần đất yên lành. Xin chào phần đất thanh bình trong một đất nước đang chiến tranh.
Những thằng bạn cở tôi lần lượt đứa trước đứa sau đi vào lính. Thằng Xường Lôi Hổ, thằng Hạnh Pháo Binh, thằng Lộc Tiểu Khu, thằng Thành Degaulle, thằng Thạnh đi Cảnh Sát.  Đứa đóng ngoài Trung, đứa đóng phương Nam....Bạn bè gởi tin tức thăm nhau qua hệ thống KBC (Khu bưu chính).

Nhóm chúng tôi hơn 40 tân sĩ quan được đặt dưới quyền xử dụng của Quân Đoàn 4 về trình diện Bộ Tư Lệnh vùng 4 chiến thuật ở Cần Thơ.  Nhóm được chia ra về 3 Sư Đoàn: Sư Đoàn 21, Sư Đoàn 9 và Sư Đoàn 7, chỉ một số ít được ở lại làm việc cho Bộ Tư Lệnh Vùng.  Nhóm của tôi hơn mười người leo lên chiếc Caribu bay về trình diện Bộ Tư Lệnh Sư Đoàn 7 đóng ở Mỹ Tho tỉnh Định Tường. Tôi được phân về tiểu đoàn 2 trung đoàn 11 đóng ở Long Định.  Cầm sự vụ lệnh cùng cái giấy phép 10 ngày, tôi về Trà Vinh thăm gia đình. Tôi có ông chú làm tài xế trong Bộ Tư lệnh Quân Đoàn 4.  Ông chú nói: Cháu tìm cách xin chuyển về Tiểu Khu, chú sẽ lo cho cháu về làm việc văn phòng, khỏi đi tác chiến cực lắm. Ba má tôi cũng khuyến khích tôi làm như vậy. Tôi nghĩ khó mà chuyển về Tiểu Khu vì sự vụ lệnh đã có trong tay.  Sau 10 ngày phép tôi trở lại Bộ Tư Lệnh để về trình diện Trung Đoàn thì có tin: Tiểu Khu đang phát triển Liên Đội Địa Phương Quân nếu ai muốn về Tiểu Khu thì làm giấy xin về. Thật là một điều bất ngờ ngoài dự đoán. Tôi ký đơn xin về Tiểu Khu Định Tường. Tôi được phân về Đại Đội 174/ĐPQ xung kích tỉnh đóng ở Bến Tranh. Tôi viết thư về cho chú tôi thì được ông trả lời: Vì tướng Mạnh rời chức vụ cho nên chú không lo được như đã hứa với cháu. Thế là mọi chuyện đã an bài. Thôi thì ở đâu cũng là dân tác chiến, trung đoàn hay đại đội địa phương quân cũng thế thôi. Tôi lại được 7 ngày phép của Tiểu Khu trước khi về trình diện đại đội ở Chi Khu Bến Tranh.  Cầm xong tờ phép, tôi đón ngay chuyến xe về Sài Gòn, ghé nhà người quen cùng quê mà ở đó tôi có mấy năm liền ăn ở và đi học. Trời giáp Tết gió thoảng nghe lành lạnh khi tôi bước xuống xe ở bến An Đông. Tôi kêu xích lô về Bình Thới. Thật sự chuyến đi phép nầy tôi về đó nhưng không có một khái niệm nào rõ rệt cho mấy ngày còn thảnh thơi nầy.  Sài gòn dường như xa lạ với tôi sau mấy năm ở đảo và suốt chín tháng quân trường. Trước khi ra Côn Sơn tôi có người yêu bỏ lại ở Sài Gòn. Tôi và Khuyên yêu nhau tha thiết. Trước đó, nàng có yêu một người nhưng khi yêu tôi, Khuyên dường như quên hẳn người ấy.  Khi tôi ra làm việc ở Côn Sơn được sáu tháng Khuyên có viết cho tôi một lá thư.  Nàng nói má nàng giục nàng lấy chồng.  Không biết sao lúc đó tôi dửng dưng trả lời: Nếu có chỗ nào gia đình ưng ý thì em cứ nhận đi.  Nói với nàng như vậy nhưng tôi không nghĩ nàng sẽ bỏ tôi dễ dàng. Tôi lầm...! Nàng làm đám cưới với anh chàng du học ở Đức, là người yêu cũ của nàng. Tôi nghe nhoi nhói trong lòng, nhưng…nghĩ đó cũng là định số. Thì thôi…!

Những ngày tháng nơi quân trường tôi không còn ai để nhớ! Những buổi tiếp tân, tôi mồ côi cười ké với bạn bè.  Những ngày phép cuối tuần là những ngày lang thang phố Sài Gòn với những chếch choáng mùi rượu.  Cho tới một ngày cuối tuần gần ngày mãn khoá tôi gặp lại người yêu đầu lúc còn học ở trường trung học tỉnh. Nàng làm ở vũ trường Paramout.  Nàng bây giờ là vũ n! Tôi cảm giác nàng không còn của riêng tôi. Tôi từ chối vào nhà nàng đêm đó và đi luôn không trở lại ngõ hẻm Huỳnh Thúc Kháng thị Nghè từ dạo ấy.

Lần nầy sắp làm tên lính tác chiến thật sự, tôi muốn ghé thăm nàng, nhưng tôi lại chuốc nỗi đau khổ đến như rã người.  Nàng lấy chồng cách nay vài tuần.  Đứa em nàng nói: Chị ấy khóc khi quyết định lấy người ấy…đứa em nàng ngập ngừng: !. Anh chê chỉ nên chỉ tức giận anh mà ưng người nầy.  Sài Gòn ơi! Tôi đã mất hết mọi thứ.  Khi trước tôi thấy lòng mình dửng dưng, nhưng khi biết nàng lấy chồng vì thái độ của tôi lúc trước. Tôi hối hận! Tôi thật sự mất nàng. Tôi bây giờ trơ trọi!

Còn hai ngày phép, tôi quyết định bỏ Sài Gòn về trình diện sớm. Hôm ra bến xe tôi tình cờ gặp lại cô bạn hồi còn học lớp đệ nhứt trường Hưng Đạo.  Hồi đó Thắm và một số bạn cùng lớp thành lập nhóm ca nhạc.  Mỗi mùa Noel chúng tôi thường hay tổ chức các party ăn uống nhảy nhót vui đùa vô tư.  Chúng tôi sống như thể hiện cái thuyết hiện sinh đang ảnh hưởng mạnh vào lớp trẻ lúc đó. Chúng tôi có những ngày giao du mật thiết.  Hình như không có tình yêu mà là một thứ gì đó tương tự.  Có những đêm nàng ở lại nhà trọ ngủ với tôi.  Chúng tôi ân ái với nhau trong những cơn ngà ngà men rượu. Tôi tự hỏi sự rung động khi hòa nhập thể xác vào nhau là men rượu hay men tình.  Sáng sớm nàng bỏ về khi tôi còn say ngủ. Vắng nhau nhưng tôi thấy không có điều gì nhung nhớ và nàng cũng vậy, chưa bao giờ chúng tôi nói một câu yêu thương, chưa bao giờ nói một lời hẹn uớc mai sau.  Không có một ràng buộc nào giữa hai chúng tôi. Tôi tự hỏi có phải từ phía Thắm quá tự nhiên, còn tôi thì hình như hoài nghi mọi chuyện.
Nàng nhìn tôi ngờ ngợ trong trang phục nhà binh lúc ở trạm vé. Tôi thì nhận ra nàng ngay. Tôi hỏi: Thắm đi đâu đây? Lúc nầy nàng mới nhận được tôi và ôm vồ lấy tôi mừng rỡ.  Nàng nói:

- Trông anh oai quá nhìn không ra. Em về Mỹ Tho, còn anh...?
- Tôi về Tân Hiệp.
Nàng trố mắt ngạc nhiên hỏi:
- Anh làm việc ở đó hả. Nhà em ở đó.
- Anh mới về trình diện thôi, nên chưa biết gì về Tân Hiệp.
Nàng cười tươi vồn vã:
- Anh có chỗ ở chưa? Có ai quen ở Tân Hiệp không?
Tôi cười và nói:
- Có…! Là Thắm đây.
Nàng cười và lấy ngón tay chỉ vào người tôi:
- Được rồi, anh ở tạm nhà em tối nay rồi sẽ tính sau.
- Còn người nhà của em thì sao? Có bất tiện cho Thắm…
- Nếu bất tiện thì ai mà mời. Giờ nầy mọi người chắc về trong nhà vườn lo sửa soạn đồ ăn cho dịp Tết.
Nói xong chúng tôi cùng bước lên xe ngồi kề nhau. Trên suốt dọc đường về, chúng tôi nhắc nhiều kỷ niệm thời cũ. Tôi hỏi về đời sống tình cảm, nàng nói đùa: Em chờ anh đó, chưa muốn lấy ai! Nàng còn cho tôi biết hiện đang theo học năm cuối Văn Khoa. Ngồi bên cạnh hai chúng tôi là hai quân nhân đang được nghỉ phép về Mỹ Tho ăn Tết vì có lệnh hưu chiến ba ngày. Tôi nghỉ ba ngày hưu chiến ở nhà Thắm ăn Tết chắc vui.

Xe dừng lại ở bên đường phía đối diện với nhà ga Tân Hiệp, đây là trạm nhà ga xe lửa Mỹ Tho Sài Gòn trước đây.  Bây giờ xe lửa đã ngưng chạy, nhà ga trống trơn với những băng ghế sắt rỉ sét, vài người bày bán đồ ăn trên mấy cái xịa đan hoặc trong thúng với gióng gánh. Buổi trưa nắng hanh hanh với sự náo nhiệt phía trái cách nhà ga vài chục thước là khu chợ.

Tôi quy ba lô theo nàng về nhà.  Khi tới trước của căn nhà lợp mái tôn, Thắm đưa tay chỉ về phía hơi chếch bên phải cách căn nhà độ hơn 200 mét, là cổng vào doanh trại Đại Đội. Tôi thấy hàng chữ màu đỏ Đại Đội 174 địa phương quân. Thắm đưa tay tra chìa khoá vào ổ khoá mở cửa.  Chúng tôi bước hẳn vào nhà.  Đúng như Thắm nói nhà không có ai.  Một vài người đi ngang trước cửa tò mò nhìn sau lưng chúng tôi. Thắm nhắc tôi:
-         Có ai hỏi, anh nói là bà con với em mới đổi về, còn người nhà thì để em tính…em sẽ giới thiệu anh sau.

Nàng cười mỉm hớm hỉnh. Thắm chỉ bộ ván gõ đặt phía trái căn nhà và nói: Anh ngủ tạm ở đó, còn em thì ở buồng bên trong.  Nhà tắm ở phía sau.  Muốn tắm gội thay đồ thì cứ tự nhiên ở đó. Tôi bỏ chiếc ba lô lên bộ ván.  Nàng xách chiếc túi đi vào bên trong phòng. Tôi móc túi lấy bao thuốc, rút ra một điếu, châm lửa hút và nhìn lơ đãng ra ngoài cửa.  Một vài chiếc Honda chạy ngang con đường nhựa nhỏ trước nhà. Tiếng chuông nhà thờ đâu đây nghe vọng lại king kong…Thắm đi ra với bộ đồ màu huyết dụ, trông nàng tươi mát và đẹp.  Cái vẻ đẹp nhẹ nhàng thanh thoát. Thắm nói: Anh nên thay đồ cho nhẹ nhàng. Em đi chợ mua ít đồ về làm cơm ăn. Thắm đi ra khỏi cửa và nói ngoái lại anh cứ tự nhiên ngơi nghỉ, em đi một tí là về ngay. Thắm đi rồi tôi để nguyên bộ đồ, kê đầu trên chiếc balô nằm xuống và thở một hơi khói dài… Còn hai ngày phép, còn hai ngày nữa là hết năm.  Đây là cái Tết đầu đời của tên lính mới, rồi đây tôi sẽ có những ngày mưa nắng với chiến trường. Tôi nghĩ với chín tháng quân trường chắc chưa đủ cho mình thực sự vững tâm mà hành xử với súng đạn ngoài trận địa thật.  Mình chỉ học những điều căn bản, còn thực tế lại là do sự dũng cảm và kinh nghiệm.  Mình chưa có kinh nghiệm!  Còn dũng cảm?  Không biết mình có đủ gan dạ không? Chắc là phải chấp nhận để đương đầu với chiến trường đang chờ đón mình nay mai. Tôi miên man nghĩ ngợi và thiếp đi lúc nào không biết, chừng mở mắt ra thì cũng là lúc nhìn thấy Thắm đứng bên giường nhìn tôi. Tôi vội ngồi bật dậy và hỏi:

- Em về lâu chưa?
- Trông anh ngủ say, em không nỡ gọi anh. Em đã làm cơm xong, anh đi thay đồ đi rồi chúng ta cùng ăn cơm.
- Anh đâu có đồ gì ngoài mấy bộ quần áo nhà binh.
- Thôi thì đi ăn vậy, anh đói chưa?
- Tí tí thôi…

Chúng tôi ngồi vào bàn ăn. Thắm chu đáo như một người vợ, nàng đơm cơm và gắp đồ ăn cho tôi. Tôi hơi xúc động và nghĩ nàng bây giờ khác hơn xưa, không quá vồn vã...tôi có cái cảm giác thật ấm cúng.  Cái không khí buổi cơm như một đôi vợ chồng trong gia đình hạnh phúc. Tôi nói đùa:
- Em lo cho anh như một người vợ lo cho chồng, làm anh thấy vui và lạ lắm…em thay đổi nhiều hơn trước.
Thắm cười và nói:
- Em lớn rồi, phải thay đổi để chuẩn bị làm vợ, làm mẹ.
- Em sắp lấy chồng?
- Chưa có ai để gật đầu...còn anh thì sao?
- Cũng còn lông bông…Bây giờ thì không dám nghĩ nữa!
- Vì đâu?
- Làm lính như anh lấy vợ phiền hà lắm...lỡ chết để người ta ở giá tội nghiệp.
- Anh cứ nói bậy...chết sống có số!

Câu chuyện của tôi và Thắm cứ quanh quẩn chuyện gia đình. Có lẽ chúng tôi ở vào cái tuổi phải nghĩ đến chuyện đó, nhưng tuyệt nhiên cứ nói đâu đâu chứ chưa ai gợi một ý nào đó cho cả hai. Với tôi một người đang hụt hẫng tình yêu, một người sắp đi vào hiểm nguy cuộc chiến, tôi thấy lòng trống vắng và nao nao ước muốn một thứ hạnh phúc nào đó làm ấm áp cuộc đời.  Khi Thắm dọn chén bát đi rửa. Tôi nhìn nàng… hình như có một điều gì đó làm tôi nghĩ ngợi trong lần gặp lại nàng bây giờ.?

Tôi trình diện Đại Đội vào sáng 30 Tết, buổi chiều nghe mấy người lính chạy hớt hi vào nói Việt Cộng chận xe đò ở ga Ông Táo giữa Tân Hương và Long An, bắt giữ lính và gom dân tuyên truyền. Tối hôm đó công điện Tiểu Khu gởi khẩn về Đại Đội.  Đại Đội Trưởng cho lính đi gom mấy người lính nhà ở quanh gần chi khu về đại đội và ban lệnh cắm trại.  Kẻng đánh tập họp.  Quân số đếm được chưa quá 30 lính kể cả lính văn phòng.  Đêm đó tôi ở lại trong doanh trại. Trung Úy Đại Đội Trưởng bảo thường vụ tìm cho tôi một căn nhà nhỏ trong khu gia binh. Tôi ngủ trên một chiếc ghế bố nhà binh do ông Thượng Sĩ thường vụ mang đến.  Nửa khuya Việt Công pháo kích ầm ầm, có vài quả rơi ngoài vòng rào doanh trại. Tiếng kẻng báo động inh ỏi. Tôi và tất cả quân lính đã chui vào các lô cốt. Tiếng Đại Đội Trưởng chỉ huy phản pháo bằng súng cối 81 ly.  Hai cây pháo binh của Quận cũng bắn trả ì ầm. Cuộc pháo kích chấm dứt độ vài tiếng thì tôi nghe vài loạt súng nổ ở đâu đó rất xa.  Một anh lính nào đó la lớn: Coi chừng nó pháo nữa, nó bắn để lấp tiếng đề pa. Anh lính nầy nói vừa dứt thì nhiều tiếng nổ ầm ầm lại vang lên. Tiếng phản pháo, tiếng rên la của những người dân ở những căn nhà ngoài rào bị thương.  Đêm treo sáng từng đợt hoả châu.  Đêm ba mươi đón giao thừa với những cơn giật xé của đạn pháo. Trái nổ xa, trái nổ gần.  Màn đêm với những tia chớp của đạn, của lửa.  Bình thường giờ nầy mọi người, chắc họ đang cúng trời đất để đón mừng năm mới.  Có thể bà mẹ đang ngồi châm lửa cho nồi bánh chưng, bánh tét.  Có thể bà chị đang gói chiếc bánh ít cuối cùng và lo bốc giở những chiếc bánh chín rồi đặt lên giàn giống treo.  Có thể đứa em nhỏ đang ngủ mơ chờ ngày mai thức sớm mừng tuổi ông bà cha mẹ với gói đỏ tiền lì xì đầu năm.  Có thể người cha đang chắp tay trước bàn thờ vái van điều gì đó với tổ tiên gia tộc... Tôi nhìn đăm đăm về phía ngoài rào.  Bây giờ thay vào đó là nỗi khiếp đảm bủa vây, là chết chóc, là rên la thảm thiết.  Mộng đầu năm thành tang thương úp chụp lên người dân vô tội.  Hưu chiến! Hưu chiến! Tại sao? Tại sao!  Bọn Việt Cộng lại dã man giết người trong giờ hưu chiến? Trong đầu Xuân mơ ước? Tôi nghe cay cay đôi mắt. Tôi thật sự khóc trong đêm nay. Thắm ơi! giờ nầy em đang làm gì?  Em có sợ hãi không?  Em trơ trọi trong căn nhà mà mới hôm qua đã có cùng anh một đêm gối chăn đầy mộng ước mai sau, chứ không phải vô tâm như dạo nào!  Chúng ta thật sự thấy cần có nhau và anh hiểu được sự rung động trong từng thớ thịt của em, chuyền vào anh như cơn mê sảng mềm mại ái ân.

Đêm giao thừa đón năm mới bằng những chuyển động tâm thức như một mở đầu cho một ngày mai gian khổ quyết liệt. Tôi chờ đợi và sẽ chấp nhận nó như vừa nghĩ đến tình yêu thật sự mới nở ra giữa tôi và Thắm.

Sau những ngày Tết ở tại trại hứng chịu với nhiều trận pháo kích của VC.  Đại Đội ở vị trí phòng thủ chưa có lệnh nào từ Tiểu Khu ban hành xuống. Tại Mỹ Tho Cộng quân đã len lỏi được vài đơn vị nhỏ vào vài nơi ở nội thành.  Chúng bị lực lượng Sư Đoàn 7 và Biệt Động Quân đẩy lùi ra ngoài vòng đai tỉnh lỵ.  Chúng lại ồ ạt tấn công một lần nữa vào mùng 5 Tết.  Lực lượng thiết giáp và biệt động quân đánh trả và đẩy lùi chúng qua các trận đánh trong các đường phố của tỉnh lỵ.

Khoảng hơn mười ngày sau Tết, Đại Đội tôi được lệnh từ Tiểu Khu hành quân mở vòng đai.  Ban đầu chúng tôi chỉ đi hành quân theo ven quốc lộ từ Bến Tranh mở dài về phía Mỹ Tho.  Mỗi ngày hành quân lấn sâu thêm về hai phía hai bên quốc lộ.  Hai bên quốc lộ từ Bến Tranh đến Mỹ Tho là nhà dân với vườn tược rậm rạp. Việt Cộng đã áp sát quốc lộ với các công sự kiên cố.  Đại Đội rất khó khăn trên đường di chuyển và đụng độ thường xuyên với các chốt tiền phương. Thường thì chúng tôi cầm cự một lúc rồi kêu gọi máy bay và pháo binh tác xạ.  Chúng tôi rút lui chiến thuật chứ không dám tấn công vào vì theo tin tình báo cho biết là vị trí của Việt Cộng từ cấp trung đoàn trở lên.  Sau hai lần tấn công vào Mỹ Tho không thành chúng đã rút lui về các mật khu.  Sau nầy khi chúng tôi hành quân lấn sâu thêm vào bên trong mới thấy rõ hầm hố, công sự của Cộng Quân trải dài theo các khu vườn rất nhiều, rõ ràng quân số họ rất đông.
Tình hình yên tĩnh lại sau cái Tết hãi hùng, tôi có dịp rảnh rổi ghé ngang nhà Thắm. Căn nhà vẫn đóng cửa im lìm. Tôi có hỏi người lối xóm thì họ nói ông bà chủ nhà có về đây vài ngày nhưng đã về lại trong nhà vườn.

Đại Đội tôi là đơn vị xung kích, cho nên không ngày nào là không đi hành quân, có lúc đi vài ba ngày, có khi sáng đi chiều tối về trại. Tờ mờ sáng hôm sau lại mang súng đạn ra đi.  Đại Đội nhiều khi dùng trực thăng đổ quân hay tùng thiết với Thiết vận xa qua vùng Cái Bè, Cai Lậy, Long Định giáp ranh với Tỉnh Đồng Tháp mười, qua vùng đám lá tối trời giáp ranh tỉnh Long An, đến Quan Long Chợ Gạo.  Có lúc theo các giang thuyền đổ quân qua Hàm Luông, Cổ Chiên. Hơn hơn sáu tháng trời di hành hai ống quần nhà binh và đôi giày bố vàng ố vì phèn.  Có những đêm treo võng ngủ chập chờn ở một bìa rừng nào đó. C ó khi bất chợt, tôi nhớ đến Thắm quay quắt.  Nàng bây giờ ở đâu? Chắc đã trở lại Sài Gòn để học tiếp ? Bao giờ gặp lại em đây?

Được tin mật báo hai Tiểu Đoàn cơ động tỉnh của VC về đóng quân ở Cống Tượng thuộc xã Phú Mỹ. Xã nầy là quê quán của vị Đại Đội Trưởng của tôi.  Ông được mật báo, VC bố áp sát xã để tránh pháo và tạo thế bất ngờ để dưỡng quân sau trận đánh ở Mộc Hóa Kiến Tường.  Ông báo lên Quận Trưởng, Quận Trưởng báo lên Tỉnh, Tỉnh báo lên Quân Khu.  Sau khi nghiên cứu, Tiểu Khu điều động Đại Đội tôi làm mũi tấn công tìm địch.  Mờ sáng sớm, Đại Đội tôi được xe GMC chở đổ quân cách xã hơn 5 cây số làm mũi dùi đi về hướng Cống Tượng.  Đơn vị tôi cách ven rừng tràm chừng 150 thước thì VC phát hỏa vào Trung Đội 1 đang áp sát ven rừng.  Hỏa lực đủ loại bắn ra dữ dội. Vì biết tin tức chính xác, Đại Đội Trưởng điều động quân rất cẩn thận đội hình, cho nên đơn vị tôi không thiệt hại gì cả.  Ông ra lịnh cho TĐ 1 nằm lại không tiến thêm và báo cáo lên Tiểu Khu Trưởng.  Lúc nầy Tiểu Khu cấp tốc đưa pháo binh đến xã Phú Mỹ bắn TOT vào đơn vị VC và các chiến đấu cơ F.5 bắt đầu quần thảo thả bom lúc quá trưa.  Đại Đội được lệnh rút ra và nằm lại án ngự trận tuyến khoảng hơn 200 mét cách vị trí địch.  Một đơn vị Thiết Giáp với hai đại đội Địa Phương Quân khác tùng thiết với thiết vận xa M113 đánh thẳng vào nơi bố trí của VC.  Sau hai lần xung kích, Đơn Vị Thiết Giáp với Bộ Binh vẫn chưa chiếm được mục tiêu vì hỏa lực của địch bắn trả rất mãnh liệt. Vào gần xế chiều, Đơn Vị Thiết Giáp và một Đại Đội địa phương chiếm được một góc rừng. Sau đó được lịnh rút ra để máy bay và pháo binh tiếp tục tác xạ. Những trái bom lân tinh được thả xuống.  Những cuộn lửa kéo dài cháy bùng.  Đơn Vị tôi chỉ nằm ngoài nhìn mặt trận diễn ra như một cuộn phim chiến tranh trên màn ảnh.  Lần đầu tiên tham trận mà đơn vị tôi không phải nhọc sức và tổn thất.

Tối đó chúng tôi nằm ở vị trí cũ, bố trí quân trong phòng ngự.  Những tia đèn pin chớp tắt phía khu rừng từ khi màn đêm chụp xuống đen ngòm.  Hơn nửa khuya thì các ánh đèn pin không còn thấy. Tôi nằm ngửa đầu nhìn lên bầu trời đen với vài ánh sao mờ. Chiến tranh!  Bom đạn đã cày nát bao nhiêu xác VC ở trong đó? Chắc là phải nhiều lắm!  Điều gì để họ làm một cuộc chiến nầy? Chống Đế Quốc, đánh đổ Ngụy Quân, Ngụy Quyền!  Chiêu bài để lừa thanh niên vào chiến trận!  Bảo vệ tự do, bảo vệ miền Nam, đánh tan CS vô thần! Tôi nghĩ có thật như vậy không? Sau hậu trường chánh trị là cái gì?  Hay để phe nhóm nào đó trục lợi? Xương máu thanh niên hai phía sẽ đến bao giờ mới hết đổ ra. Thật sự lúc nầy tôi hoài nghi mọi thứ nhưng tôi phải bước tới trong cuộc tử-sinh nầy. Tôi phải bắn về phía trước để bảo vệ chính mạng sống của mình.  Một cuộc chọn lựa mà tôi không thấy có điều gì thích thú…! Tôi thiếp đi trong giấc ngủ ngắn vì mỏi mệt….

Sáng sớm đơn vị tôi được lịnh xông vào mục tiêu. Đại Đội Trưởng nhìn cánh rừng im lìm trước mặt.  Ông ra lịnh tiến chiếm!  Đơn Vị dàn hàng ngang nhả đạn tới tấp và xông chạy vào mục tiêu trước mặt.  Bên trong vẫn im lìm. VC đã rút đi đâu đó từ hồi khuya.  Khi tiến sát vào trong khu rừng, tôi thấy những hố lấp vội vã, những bờ mương còn tanh máu, cộng với mùi lân tinh của bom hôm qua làm tôi khó thở.  Sau một hồi lục soát chẳng có gì, Đại Đội Trưởng ra lịnh đào bới hết các hố hầm. Chúng tôi đếm được hơn 40 người nằm chôn dưới các hầm lấp vội.  Có người còn rất trẻ. Tôi xúc động khi nhìn các em cỡ tuổi 14, 15, đáng lẽ các em còn đang cắp sách đến trường.  Các em vui đùa vô tư với bạn bè.  Các em mộng mơ một ngày mai với đầy ấp yêu thương….Ôi!  Có đâu các em bị đẩy vào cuộc chiến và chết oan uổng như thế nầy?
Trên cườm tay mỗi người cột một vòng dây. Tôi nghĩ họ định kéo xác đồng đội, nhưng họ không làm được. Trong số xác nầy tôi thấy một thiếu nữ với mái tóc kẹp nằm nửa người ở dưới sâu, nửa người bị lính đào lên ngửa mặt. Tôi bàng hoàng thất sắc khi nhìn thấy cô gái nầy…Thắm! Có phải là Thắm của tôi không? Tôi lấy tay khoát nước bên bờ mương rửa mặt cô và nhìn kỹ hơn. Tôi gục đầu kêu lên: Ôi! Thắm của tôi đây mà!

Sau đó vài tuần, lợi dụng đơn vị không đi hành quân, tôi quyết tìm đến ngôi nhà nàng ở chợ.  Cửa vẫn đóng im lìm. Tôi len lỏi đi tìm nhà nàng ở trong khu vườn nằm ngoài vành đai của Quận Bến Tranh. Tôi gõ cửa.  Hai người lớn tuổi ra mở cửa.  Họ nhìn tôi ra chiều sợ hãi khi thấy tôi mặc đồ lính…Tôi vội trấn an họ bằng nụ cười và nói: Thưa hai bác cháu là bạn học của Thắm hồi ở Sài Gòn.  Hai người đứng im và chỉ tay về hướng chiếc bàn thờ với bức hình nửa người của Thắm.  Ông bà khóc ấm ức và nói: Nó đã chết rồi…! Tôi bước tới nhìn bức ảnh với nỗi xúc động đau đớn.  Đôi mắt trong ảnh nhìn tôi như nói: Anh đã giết em…! Tôi gục đầu trước bàn thờ nàng khóc rũ rượi.  Chiến tranh!  Chiến tranh!

No comments:

Post a Comment